Thấy chị Vân nằm đu đưa một mình trên chiếc võng móc sau hè. Con Út đau thốn người, nó ứa nước mắt ra:
– Ôi đau quá, thả tui ra… đau quá.
– Được, mày nghe rõ, nếu mày không cho tao sờ thì tao mét ông bà chủ, và hơn nữa tao véo mạnh hơn cho mày chết! Hiểu chưa?
Nước mắt ràn rụa vì đau, con Út gật đầu. Hai ngón tay mợ ngắt bầm mông đít thằng bé, mồm la như nhà cháy:
– Kiểu bú này anh học ở đâu vậy hả Đạt? Trời ơi, dỡ nhà tôi ra,Địt Nhau Giữa Mùa Covid cày nền này ra tôi cũng không buồn. Bây giờ, cho Đạt được bú liếm Trinh thử xem Trinh có thích không.