Dẫu sao cơn đau của nàng cũng đã tạm thời biến mất,Thần Dâm Thủy bèn đưa tay lên chộp lấy tay bố chồng giữ lại rồi nói:
– Bố… con thấy đỡ nhiều rồi…
Đúng lúc này thì đứa bé cũng cọ quậy đòi mẹ, Điền đành phải rời tay khỏi ngực con dâu nhưng chưa đứng dậy, vẫn ngồi sát phía sau nàng. Cái lão này nếu được tự do chắc sẽ muốn ôm ấp nàng cả ngày mất.
Dĩ nhiên Điền luôn muốn được gần gũi con dâu cả ngày rồi. Da thịt căng mọng đang phồng cả lên qua kẽ hở giữa các ngón tay gã, quả nhiên một bàn tay là không đủ để ôm trọn hết một bên ngực nàng.
– Bố… đau con…
Giọng nói lí nhí của Thủy làm Điền sực tỉnh. Chưa kể hôm nay mặc mấy đồ bó sát thế này Thủy còn cảm giác hơi chật chội.